Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Every Rose Has Its Thorn...(Poison Band)


Cả hai ta nằm lặng im vào lúc đêm tàn
Dù ta nằm kề sát bên nhau đi chăng nữa
Lòng vẫn cảm thấy cách xa dặm trường

Có phải là điều gì đó mà anh đã nói, anh đã làm?
Có phải lời anh thốt ra không phải?
Dù anh cố để không làm tổn thương em
Dù anh cố
Nhưng anh đoán, đó là lý do vì sao người đời nói rằng

Điệp khúc:
Hồng nào mà chẳng có gai
Giống như mỗi đêm đen đều có ngày rạng
Như gã mục đồng hát lên bài ca, bài ca buồn của gã
Hồng nào mà chẳng có gai

Yeah, thế đấy

Anh lắng nghe bài hát chúng mình thích, phát trên radio
Nghe gã DJ nói, "Tình là một trò chơi, dễ đến và dễ đi."
Nhưng anh tự hỏi liệu hắn có biết thế chăng?
Liệu hắn có bao giờ cảm thấy như thế này không?
Và anh biết rằng em có ở đây ngay lúc này
Giá mà anh có thể cho em biết, bằng cách này hay cách khác
Anh đoán...

Điệp khúc

Dù cách đây đã lâu
Anh vẫn còn cảm thấy rất đau
Như một con dao cắt vào anh, vết thương sẽ lành,
nhưng còn vết sẹo, vết sẹo sẽ còn mãi...

Anh biết mình có thể cứu vãn được một cuộc tình vào đêm đó
Giá như anh biết được mình nên nói những gì...

Người Dưng!

Người dưng thôi mà! Uhm! Thì là người dưng xa lạ…

Thằng Tuấn cứ nghĩ và cứ mơ màng nghĩ…chuyện của của Hằng. Tại sao mà mình phải quan tâm nhiều vậy? Chuyện Tình yêu của cô bạn gái rất thân với Tuấn, có những lúc không hỏi Hằng vẫn nói luyên thuyên, những lúc vui hay buồn, cứ nhìn thoáng cử chỉ hành động là biết ngay…Đã là bạn thân, thân tình lúc vui hay buồn đều nhìn rõ mồn một…Thằng Tuấn vẫn cứ nghĩ mình là cái đinh trong vũ trụ, cứ nghĩ mình đã là tay hiến kế cho nhưng khúc mắc của Hằng…

Ừm! thì là ngươi dưng! Cái cảm giác sao quái lạ cứ len lõi vào trong suy nghỉ của Tuấn làm hắn cứ thấy nghèn nghẹn ở trong cổ họng. Cứ nhìn thấy cô bạn không nói không rằng mà chỉ lặng im ngồi bên hắn, càng hỏi thì càng thấy như Tuấn là kẻ ngốc nhiều chuyện như ở chợ huyện. Nhìn sâu trong đáy mắt của Hằng, nhìn thân thể ngồi bất động hằng giờ của Hằng, cạy miệng cỡ nào nào cũng không nói một câu, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tuấn pha trò như bao lần mà cô vẫn như bức tượng sáp cứng ngắt không cảm xúc…

Người dưng!

Cuống họng đắng chát như ly café sáng nay vậy. Tuấn gọi cho Hằng bao nhiêu cuộc gọi đều không được, nhắn bao nhiêu tin nhắn cũng không hồi âm…linh tính chuyện chẳng lành đến với cô. Tuấn vội phóng xe vù vù trên đường như những tên cướp, lạng lách, né tránh ,chỉ khi thấy bóng anh CSGT đứng khuất sau cây me đang me mọi người. Mặc kệ, cứ phóng vèo, qua mặt anh CSGT cứ nhoẻn miệng cười như quen biết…Thắng xe trước cổng nhà Hằng, móc điện thoại ra gọi không được, nhấn chuông cửa và la to :

-Thu tiền điện đê…!!!

Tiếng mở cửa lách cách, cái đầu thò ra không cảm xúc, gương mặt trơ ra như gỗ đá nguyên sơ chưa mài dũa.

-Ôi trời đất ơi! Gọi cho “cô” bao nhiêu cuộc gọi mà sao chả thấy nhấc máy? Ngủ quên luôn cả hẹn café sang nay cùng "tui" hả?

…Hằng không nói từ lúc ấy cho đến giờ…Tuấn hỏi chuyện Tình cảm của “bà” phải không?

Ôi! Mấy “bà” thất tình thấy mà chán. Không như bọn “tui”, đi nhậu là quên hết sự đời, chợ đời, chợ Tình gì cũng quay gót…

Một thoáng buồn trong Tuấn…Một chút suy tư trong những câu nói như ngượng ngập, àh ra thế! Người dưng thôi mà! Người dưng biết nhớ, biết tổn thương, biết day dứt, biết hờn ghen…Đâu đó, người dưng chỉ là nhân vật phụ trong một vở kịch của một sân khấu lớn trong cuộc đời, nhân vật nham nhở cười đùa cho vơi đi nổi sầu như hạn hán của cô bạn, đây cũng là vai hề trên sân khấu nhỏ nhoi không tiếng vỗ tay và vắng tiếng cười…

Ừm! Thì là người dưng! Cô bạn bé nhỏ của tôi ạh!

Tuấn nhìn Hằng không chớp mắt! Cổ họng đắng nghét…Ngoài trời mưa nhỏ hạt li ti…

Người Dưng!

Người dưng thôi mà! Uhm! Thì là người dưng xa lạ…

Thằng Tuấn cứ nghĩ và cứ mơ màng nghĩ…chuyện của của Hằng. Tại sao mà mình phải quan tâm nhiều vậy? Chuyện Tình yêu của cô bạn gái rất thân với Tuấn, có những lúc không hỏi Hằng vẫn nói luyên thuyên, những lúc vui hay buồn, cứ nhìn thoáng cử chỉ hành động là biết ngay…Đã là bạn thân, thân tình lúc vui hay buồn đều nhìn rõ mồn một…Thằng Tuấn vẫn cứ nghĩ mình là cái đinh trong vũ trụ, cứ nghĩ mình đã là tay hiến kế cho nhưng khúc mắc của Hằng…

Ừm! thì là ngươi dưng! Cái cảm giác sao quái lạ cứ len lõi vào trong suy nghỉ của Tuấn làm hắn cứ thấy nghèn nghẹn ở trong cổ họng. Cứ nhìn thấy cô bạn không nói không rằng mà chỉ lặng im ngồi bên hắn, càng hỏi thì càng thấy như Tuấn là kẻ ngốc nhiều chuyện như ở chợ huyện. Nhìn sâu trong đáy mắt của Hằng, nhìn thân thể ngồi bất động hằng giờ của Hằng, cạy miệng cỡ nào nào cũng không nói một câu, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tuấn pha trò như bao lần mà cô vẫn như bức tượng sáp cứng ngắt không cảm xúc…

Người dưng!

Cuống họng đắng chát như ly café sáng nay vậy. Tuấn gọi cho Hằng bao nhiêu cuộc gọi đều không được, nhắn bao nhiêu tin nhắn cũng không hồi âm…linh tính chuyện chẳng lành đến với cô. Tuấn vội phóng xe vù vù trên đường như những tên cướp, lạng lách, né tránh ,chỉ khi thấy bóng anh CSGT đứng khuất sau cây me đang me mọi người. Mặc kệ, cứ phóng vèo, qua mặt anh CSGT cứ nhoẻn miệng cười như quen biết…Thắng xe trước cổng nhà Hằng, móc điện thoại ra gọi không được, nhấn chuông cửa và la to :

-Thu tiền điện đê…!!!

Tiếng mở cửa lách cách, cái đầu thò ra không cảm xúc, gương mặt trơ ra như gỗ đá nguyên sơ chưa mài dũa.

-Ôi trời đất ơi! Gọi cho “cô” bao nhiêu cuộc gọi mà sao chả thấy nhấc máy? Ngủ quên luôn cả hẹn café sang nay cùng "tui" hả?

…Hằng không nói từ lúc ấy cho đến giờ…Tuấn hỏi chuyện Tình cảm của “bà” phải không?

Ôi! Mấy “bà” thất tình thấy mà chán. Không như bọn “tui”, đi nhậu là quên hết sự đời, chợ đời, chợ Tình gì cũng quay gót…

Một thoáng buồn trong Tuấn…Một chút suy tư trong những câu nói như ngượng ngập, àh ra thế! Người dưng thôi mà! Người dưng biết nhớ, biết tổn thương, biết day dứt, biết hờn ghen…Đâu đó, người dưng chỉ là nhân vật phụ trong một vở kịch của một sân khấu lớn trong cuộc đời, nhân vật nham nhở cười đùa cho vơi đi nổi sầu như hạn hán của cô bạn, đây cũng là vai hề trên sân khấu nhỏ nhoi không tiếng vỗ tay và vắng tiếng cười…

Ừm! Thì là người dưng! Cô bạn bé nhỏ của tôi ạh!

Tuấn nhìn Hằng không chớp mắt! Cổ họng đắng nghét…Ngoài trời mưa nhỏ hạt li ti…

Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

Giấc Mơ Hè.

…Có một blogger vừa mới chết vì bị đứng tim. Khi lên Thiên đàng còn đứng lóng ngóng, thì Thượng đế hỏi : Con làm sao mà bị die vậy?

Blogger nọ liền thổ lộ chuyện “vì sao con chít” :

-Dạ Vâng! Con đang ngồi viết blog dưới trần, tự dưng có người nào đó nhảy vào comment chửi con, làm con tức quá cũng trả lời hơn thua với họ…Cuối cùng còn chết vì tức Ngài ạh…

Thế tại sao con tức?

-Dạ! Vì còn chưa quen,nên những câu từ ấy nghe choáng và lạ nên con tức khí "lăn đùng" ra chết…

Nói xong, blogger kia lại ôm ngực rên rỉ…Con lại mệt nữa rồi, vẫn còn thấy tức và chết oan uổng quá đây. Nghe xong Thượng đế bảo :

Con qua đứng phía trên trái.

Thượng đế nhìn xuống còn nhiều người mới vừa lên, cũng đứng lóng ngóng. Ngài liền phán :

Ở dưới trần, ai tham gia những mạng xã hội thì giơ tay lên.

Đám đông đứng dưới, giơ tay đồng loạt…Nhìn quanh, Ngài nhìn thấy đủ mọi thành phần :Gìa trẻ lớn bé đều ngơ ngác giơ tay lên và ôm lấy ngực.

Thế ai chết vì chơi Blog mà tức chết thì sang bên trái…

Cả nhóm người thất thểu bước hết sang bên trái. Duy nhất chỉ còn một người đứng yên

Ngài nói : Con không tham gia mạng xã hội và không chết vì tức giận sao?

-Không ạh! Con có blog, con vui quá nên con chết ạh! Vì con là người tạo ra những cái chết của những người vừa bước sang trái ạh.

Các blogger Ôh lên và nhìn xem mặt của người ẩn danh chọc tiết mình là ai…

Blogger vui vẻ cười sằng sặc…Mặt mày tím ngắt rồi tự die thêm lần nữa…3 phút sau đó Blogger vui vẻ ngồi tỉnh dậy bước sang bên trái…Các blogger kia sợ quá tránh xa xa. Còn blogger bước lên đầu tiên thì móc điện thoai đi động ra xin số blogger vui vẻ…

Thượng đế phán rằng : Giờ các con đang ở trên Thiên đàng, các con sẽ được lên mạng như ở dưới trần gian. Các con nên nhớ và chú ý. Trên Thiên đàng, các con được cho uống thuốc để quên hết quá khứ và luôn cả thuốc trợ tim loại hảo hạng nhất…Thiên đàng là nơi vui vẻ, không hận thù, không đố kị…Cấm tuyệt xiên xỏ nhau, các con đã hiểu chưa nào. Giờ thì các con cứ vui chơi và đi dạo Thiên đàng đi nhé. Thời gian ở Thiên đàng là bất tận không có đêm tối.

Thế là mọi người reo mừng nhảy lên hét vang trời. Họ đi dạo và cười nói rôm rả, họ chào nhau, hỏi tên nhau, níc name…Rồi họ vào mạng xã hội, họ add nic của nhau, họ chào nhau bằng những câu hỏi xã giao…Họ vui vẻ, chia sẽ mọi thứ cho nhau bằng nhưng nụ cười cảm thông. Một thời gian dài Các blogger Thiên đàng vẫn vui vẻ, vô tư…Cho đến một hôm, không biết chuyện gì xảy ra họ lại choảng nhau tiếp tục ngay trên Thiên đàng của Người…Lần này choảng nhau là do blogger chết đầu tiền khơi màu.

Cuộc chiến vẫn tiếp tục…Cho đến khi đồng hồ báo thức kêu vang trời, Giựt mình tỉnh dậy mới biết mình nằm mơ vì blog.

P/S :(Ngừa sâu răng) Bài viết chỉ mang tính chất vui vẻ, không nói đểu một ai. xin mọi người đọc theo cách vô tư nhất.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Đàn Ông Sắc Xảo...

Đang ngồi tán dóc ở góc phố Café. Tui ,cùng thằng Toàn là bạn của Dũng, đang nói như thao thao bất tuyệt về chuyện phụ nữ đẹp theo kiểu  “mặn mòi sắc xảo” …

Thằng Hùng nói như bay : Cuộc đời của “tao” gặp nhiều phụ nữ như thế…

Điểm cuối cho cuộc tình của Hùng dừng lại ở vợ hắn. Phụ nữ “sắc xảo” như vợ Hùng là luôn luôn kiểm chứng cho lời nói của hắn. Hở cái gì vợ Hùng cũng biết như đoán trước tương lai hậu vận của hắn…Dù có nói dối cỡ nào cũng bị cái vị “mặn mòi” kia nuốt chửng, biết tỏng những và nhiều nhiều chuyện của “hắn” làm sau lưng vợ. Hắn luôn cười hehe, sao những lần bị phát hiện chuyện thật giả, cứ như hư không : Không biết, không có, không hiểu…Túm một chùm là vô tội=trắng án.

Thế thì “mày” cũng thuộc loại “đàn ông sắc xảo” ấy chứ! Toàn xen vào câu của Hùng.

…Này nhé! Thằng Toàn nói hoàn tòan chính xác.

Cu cậu đẹp trai, miệng thì lưỡi dính mồm, dẽo như “cu sao”(cao su). Những câu nói “bất hủ”, cu cậu cứ thuộc làu làu. Cứ mỗi ngày càng tinh ranh, nhưng câu nói chứa đầy uy lực, ấn tượng trước đám đông, thêm tô điểm cho vẻ ngoài rất học giả của cu cậu,vẻ ngoài phớ lờ rất Ăng-Lê. Ở sở làm thì uy tín, cho chất lượng từng lời nói. Có lúc nói như đểu, châm chích và hoàn toàn có răn đe búa tạ…Hắn luôn lường trước được những mối hiểm họa nguy cơ hay tiềm ẩn. Những gì “hắn” cho và nhận đều ngang bằng như nhau, không nói nhiều, khi nhờ miệng lưỡi quá “sắc xảo” của hắn nên hắn nhận nhiều hơn…

Những hình hài thuộc về Dũng là của Cha mẹ ban tặng, miệng mồm của Dũng cũng là do cơ chế “bao cấp” tạo ra cho hắn. Công việc của Dũng từ ngày mới bắt đầu chập chững vào nghề là “thủ kho” cho một công ty quốc doanh. Lúc về nhận nhiệm vụ của bao đời thủ kho trước. Thì hắn đã mở một con mắt "Thiên lôi" nhìn đời.... Bàn giao, kí nhận và luôn mất mát để lại của “trùm kho” trước. Họ ra đi để lại lời nhắn cho “cu cậu” là hãy làm theo nhưng gì mà khẩu hiệu mách bảo :

Thủ kho, to hơn Thủ trưởng!...oách! chứ chả chơi. Có nhiều lần Thủ trưởng hạ lênh :

-Cậu phải luôn theo sát tớ như bóng với hình…

Cái miệng của “hắn” bắt đầu dẽo như cao su, lưng hắn lom khom với cấp bậc trên cao, thẳng thắn dưới cấp dưới quyền…Đến giờ hạ cánh của Thủ trưởng, hắn cũng an toàn cho một ổn định lâu dài về sau. Thời mở cửa đã điểm hắn mở công ty chuyên nhập linh kiện máy tính ăn nên làm ra béo bỡ một thời…

Trở về cái sự “khôn ngoan sắc xảo” của Dũng. Gặp người phụ nữ hắn iêu, hắn iêu điên cuồng người con gái trẻ đẹp. Hắn bị đổ nghiêng ngã trước cô gái rất ngây thơ, và bằng mọi cách phải lấy được nàng…Ngày cu cậu cưới. Cả tuần hắn vui mừng cứ kéo cả bọn ra ăn chơi nhảy múa. Rồi như tôn thờ cho tình iêu vĩnh cữu bất diệt còn mãi…Vợ chưa cưới của cu cậu với vẻ đẹp “mặn như cá mòi” còn sắc thì khỏi phải chê…Qủa thật là trai tài tụm lại với gái sắc như “dao lam”, làm cả hai bọn tôi cứ ngất ngư…

Những lần gây gỗ với vợ. Bộ ba chúng tôi ngồi mổ xẻ từng câu, từng chữ của hắn nói…Một góc nhìn vô tư phân minh dành cho bạn thân, và những lần lắng nghe giọng buồn của vợ hắn thanh minh cho cho sai phạm của hắn. Dần dà, chúng tôi cũng hiểu ra, và nghiền ngẫm câu nói của ông bà nội tui thường nói :

Phụ nữ mặn mà sắc xảo thường đa đoan, lòi ra chữ mang vác…Mà rất hay ở chỗ những gì vợ hắn khóc lóc nhỏ vài giọt sầu rơi vãi, thì luôn kèm theo lời nhắn nhủ : Mấy anh nghe xong thì đừng nói với anh Dũng nhe! Ảnh mà biết được chắc em tự tử đó! (Bố ai mà dám nói, mai này ly thân, ly tán)

Chuyện gì nhà hắn cả bọn đều biết, từ cái chuông cửa hư, cho đến những lần chiến tranh banh nhà bể cửa…Qủa đúng là “đàn ông sắc xảo” cũng vác mang như phụ nữ “vượt cạn, đi biển”… phải thờ "bà tình iêu" cuối cùng của một cuộc tình. Ngày trước, muốn đi đâu thì đi, muốn trở về nhà lúc nào thì về, không ai gặn hỏi hay dò xét…Giờ thì cứ hát bài của “Ngày ấy đâu rồi, ngày ấy xa rồi…”

Như buổi Café từ chiều tới giờ, hắn nói như điệu buồn : Tao đố bọn mày biết được phụ nữ nghỉ gì đấy?…Đừng nói tao “sắc xảo”. Xảo quyệt như tao mà còn chết oan dưới ánh mắt sắc như dao, và những lần điều tra lúc nữa đêm của nàng nhà của tao, cứ đang buồn ngủ thì nàng dựng đầu dậy, vừa khóc, vừa tra hỏi xem có tội hay không có tội,cũng gật đầu cho xong chuyện…Có nhiều thứ, cứ tưởng là Hạnh phúc khi tạo được tiền tài và công việc tốt mà yên thân đâu nha. Luôn có những tiềm ẩn sau lưng khi có bạc tiền đầy đủ…Ôi! Câu nói của hắn vỡ vụn từng mảnh nhỏ, cứ như tui là khỏe re hay sao? Có nhiều thứ tui muốn như hắn mà chả được. Bởi thế, chấm dứt câu chuyện tại đây mà tui vẫn cứ mơ mơ màng nghỉ : “Người có, người không hạnh phúc… lúc buồn đều như nhau”

Cứ yên cho mỗi phận của một kiếp con người. Thôi thì làm “đàn ông xấu" mà không xảo quyệt là okie, cho mọi người ngồi  kế bên nhờ. Mà có gian xảo thì không thể làm được. Vì vẻ bề ngoài không "sắc xảo" nên thôi vậy!

The end!!!

Thứ Bảy, 14 tháng 5, 2011

Cafe Với Nắng.

Không gian, cây cỏ, những con nắng…Café với nắng, những tia nắng nhạt cho buổi sáng không nhiều suy nghĩ. Nhìn từ giọt nhỏ dần, rơi thật chậm…Suy nghỉ không vội tan, những viên đường cứ khuấy mãi trong sắc màu nâu, rất đen cho café đắng.

…Có những lúc muốn xóa hết...Xóa hết!

Nghe Lê Hiếu hát, thả người nhả khói thuốc lên cao, khói mơ màng không tan. Café với nắng, Những tia nắng chiếu xuyên tán lá…Nheo mắt, lờ mờ hứng nắng trên vai. Gõ vài con chữ, bịt mắt như ngu ngơ trước sự đời. Giờ sống cho ta, cho cái cảm giác luôn bất an đang luồn lõi trong sâu kín. Không vội, không lạ lẫm trước mọi việc, luôn chuẩn bị cho mình những lối thoát khi cần.

Café với nắng, như hâm nóng tâm hồn…Vẫn thich những cơn mưa bụi nhỏ li ti, như những nghịch lý đang tồn tại trong con người. Cứ viết và gõ những gì mình thích…Có thể có người không hiểu, nhưng ta hả hê nổi lòng. Vẫn viết cho mình bằng lời lẽ liêu xiêu, thời gian và cái không gian này chỉ dành cho ta…Duy nhất! Chỉ là ta với nắng đếm từng giọt café.

Thứ Năm, 5 tháng 5, 2011

Sống Chậm.

Một sáng của ngày còn đọng trên mây, không gian quanh ta bình yên đến lạ…Một chút se lạnh của cao nguyên, mùi không khí ẩm ướt hòa quyện với lá cây cỏ và gỗ thông. Tiếng đàn của tôi chợt loãng trong cái không gian giữa trời và đất mênh mông. Hít một hơi dài sâu vào tận trong lồng ngực, không khí mát lạnh mềm ướt trong huyết quản, phổi căng đầy như tiếp thêm “lửa niềm tin".

Tôi là người lữ khách, tìm cách ẩn mình vào rừng cây của đồi núi, suối mát. Tôi chọn cho mình khoảng cách xa với thực tại.Như kẻ trốn chạy với chính bản thân cũ xì, ồn ào chợ búa, thành thị. Như thoát ẩn hiện theo cách của những con người không hoàn thiện chỉnh chu. Một không gian sống “ ru rừng”. Nơi chỉ có tiếng chim muông, không đố kị hờn ghen, không kết nối tương lai, hay định vị bằng tín hiệu hiện đại. Có thể đâu đó nơi này, tôi tìm được tâm hồn mình trong phút chốc. Có những con người bình thản đến lạ. Họ thong dong với bàn chân chai sạn, gương mặt thật rạng rỡ như tìm thấy được niềm vui, những bước chân không vội như đồng cảm với tôi…Đây là hiện tại, thực tế trãi nghiệm trước mắt, cảm giác tôi đang được sống thật và thật bình yên với trái tim nhịp bình thường, vẫn rung, vẫn đập…

Đã bao lần, mỗi lần cảm giác không vui ùa về…Lại lên rừng, lại lên đồi cao. Thích ngắm nhìn từ phía trên cao, nhìn xuống thấy mọi vật nhỏ li ti, đứng từ phía trên cao này, nhìn mọi vật và con người bằng khái niệm rất “trừu tượng”…Cho cảm giác thả lên cao như cái bóng bóng xà phòng được thổi tung bay, để được vài phút lo lững trên không trung, rồi vỡ tan…Có thể là nỗi niềm, hay chăng là buông thả buồn phiền vơi.Lại dạo khúc nhạc tình phố núi, để cảm nhận sáng bình yên quanh ta. Chỉ là ý nghỉ, và chỉ có một chiều. Nghỉ nhiều về quá khứ, như mua một chiếc vé khứ hồi, trở về trong vài phút, mất tiền vì muốn dừng chân tại nơi ta trở về không quay lại. Ở noi này có nhiều thứ buồn, lại muốn vội vã quay trở lại.

…Cơn mưa từ đâu đến, gió từ nơi nào vẫn cứ thổi. Chạy núp vào mái hiên, vẫn là lữ khách đi xa nhà bất thình lình trú mưa bên hiên vắng…Những nốt nhạc còn vương vãi trên cung đàn.

…Chỉ là cơn mưa nhỏ bụi li ti trên cao nguyên rót thêm buồn trên bờ vai.

…Cuộc sống chậm lại nhưng suy nghĩ rất vội…