Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 28 tháng 5, 2012

Chuyên Mục La Hét Cuối Tuần.

Chuyện ngoài phố luôn tạo cho mylife nhưng cảm xúc vui buồn lẫn lộn. Có bao giờ bạn đang đi ngoài phố, mà bắt gặp nhưng chuyện cười muốn đứng hình và mình là nhân vật chính trong câu chuyện ấy không nào? Câu chuyện nhỏ sau đây mà chính mình vừa bực vừa buồn cười muốn tự lăn ra đường giãy đành đạch…

HỎI ĐƯỜNG.

Đã đi làm muộn thì phải chạy như ma đuổi. Ăn nhanh, phi nhanh và tuổi xanh thì chả còn để mà lanh chanh. Đã muộn mà còn kẹt xe ,và đèn đỏ cứ chiếu vào những ngã tư đường dành cho mình thì càng nôn nóng hơn. Đang dừng đèn đỏ thì một cô bé dáng nhỏ nhắn xinh xinh. Áo khoát đen, mũ đen, khăn trùm kín như phụ nữ xứ Ả-rập dừng lại kế bên hỏi một câu :

- Anh ơi! Làm ơn chỉ dùm em số 49 đường 3/2 ở chỗ nào?

-….?!? (Đứng hình vài giây!)

-Em làm như anh là Google không bằng.

-Giờ Anh chỉ em tìm đường 3/2 nhé….

Nói xong, tay chỉ đường mà miệng thì cười cười…Còn cô bé thì tỏn tẻng xìu xìu và hơi bị quê quê…

Lời bình : Mọi người, cẩn thận khi ra đường, và phải tự trang bị cho mình một chút kiến thức về địa chỉ, số nhà và địa danh Thành phố.

CHÚC MỪNG ANH!

Công viên, ghế đá và những hàng cây chiều lộng gió…Một cô bé bán hoa cũng chạc độ tuổi đôi mươi với những cánh hoa hồng đỏ khoe sắc xà tới chỗ tôi ngồi.

Anh! Mua dùm em bó hoa nhé tặng vợ nhé!

-Anh không mua, anh chưa có vợ.

-Thế thì mua hoa tặng người iêu.

-Anh cũng chả có người nào iêu anh.

-Thế thì hãy mua hoa chúc mừng cho chính anh đã có cuộc sống vô tư đến thế!

-…(Lại đứng hình thêm lần nữa trong ngày.)

Lời bình : Hãy cẩn thận với những lời mời của các cô bé bán những bông hoa đẹp kia.

...Trong một ngày, mà bạn gặp những mẫu chuyện nhỏ như trên, thì vẫn thấy cuộc sống đáng để cho ta iêu, cho dù nó phức tạp, hay khô khan đến như thế nào, cũng khiến cho ta bật cười thầm và vui vẻ khi nghỉ đến.

P/S Ngừa sâu răng : Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Và cẩn thận khi ra đường nếu không trang bị cho mình một ít kiến thức.

 






Thứ Ba, 15 tháng 5, 2012

Điều Trị Bảo Tồn.

…Mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Cuộc họp khẩn cấp của các chi-cơ :

-Hắn ta ngủ rồi! Đốt sống cổ lên tiếng.

Phải chèn ép hắn thôi. Bao nhiêu năm rồi, cứ ăn chơi nhảy múa suốt làm cho tất cả chúng ta đều mệt lử. Ai như thế nào thì cứ giơ tay lên nhé, chứ như đốt cổ tui thì cứ xoay trái, phải, ngó lên, nhìn xuống lên tục hằng bao năm… Đã bao lần, cứ gửi báo cáo lên anh đầu mà anh ấy im re không ý kiến cò chi đâu nào…Anh tay thì như cỗ vũ hắn ta vậy. Cứ ngồi đó mà liên tục vỗ tay nghe đôm đốp, cứ thế mà nhiều khi ngồi chơi lướt guitar với hắn cả buổi không kể chi đến các cơ quan Tai-mũi-họng hay Xương-Cơ-Hoành-Tá tràng đang rất ư là mệt mõi vì phải chịu đựng âm thanh như tra và tẩn vào lỗ tai…Mà nói thật! Anh tai nhà mình giỏi chịu đựng thế cơ chứ. Không mệt thì cũng phải ngu ngơ chứ ai mà còn tiếp thu tiếng gào gào trong cổ họng như con mèo hen trong mùa đông lạnh lẽo. Nói đến đây, Anh cẳng-chân lên tiếng :

-Chú thì sướng hơn tui. Cứ như tui đi rồi phải khổ…Cứ vác hắn đi nhong nhong suốt cả năm này đến năm khác. Đã thế còn phải khổ với hắn khi hắn nhảy tưng tưng mỗi khi chiều tối về.

Này nhé!Cơ năng của tớ là vận động thiết thực dành cho cuộc sống. Đi và chạy là việc của tui…Đôi khi tui cũng phẩn nộ nhưng phải nghe lời của anh Đầu. Anh chỉ nói có một câu mà tui ngẫm nghĩ quá đúng :

-Mấy chú cứ nghe lời anh đi…anh biết nếu mấy chú phản đối thì chỉ thiệt cho chúng ta…Thử mấy chú mà nằm một chỗ thì có thấy cuộc đời này tối đen đến cỡ nào. Không những thế chú sẽ teo tóp, hom hem kinh khủng luôn đấy.

Anh đầu nói đúng và quá chuân, cho nên mọi người luôn ủng hộ. Anh luôn là người có vị trí cao nhất và vững vàng nhất khi nhìn thấy và lường tiên đoán trước mọi việc sắp xảy ra. Nhưng anh, có bao giờ nghĩ cho chúng ta phải chịu đựng và sẽ thọ được như thế nào không nào?

…Này, này! Cơ-lưng vẫn nằm ngữa ra đấy mà hưởng thụ àh? Anh đang chèn thằng xương đùi đấy nhé đừng có mà vô trách nhiệm. Cơ lưng vẫn không nói , không rằng, xoay nghiêng sang phải như không muốn nghe…

Thằng xương-đùi lên tiếng :

-Đúng rồi! Anh ấy luôn làm thằng em này đau nhức cả đêm đấy.

Cơ-lưng lại quay sang trái vẫn không thèm chìa ra một câu xin cái lỗi ấy.

…Lúc mấy chú sung sướng ta đau gần chết mà có kêu với chả bảo ai đâu nào. Nói đến đây cơ-lưng ngồi bật dậy. Thằng mồm ngồi lẩm bẩm :

-Điều trị bảo tồn…Điều trị bảo tồn…Từ chuyên môn, thuật ngữ của y học sao mà buồn cười đến thế cơ chứ!

…Hắn! Lại mơ mơ chìm vào giấc ngủ với cái miệng nhoẻn miệng cười cười…Giống như động vật quý hiếm và thuộc vào loại danh sách đỏ lè lè…

Thứ Ba, 8 tháng 5, 2012

Thì Là Mưa.

Tôi thích nhìn…

Cách di chuyển…

Những nét nghiêng…

Rơi từ trên cao xuống vỡ tan…

Mưa! Ồh, thì là mưa. Chỉ là nhưng hạt nhỏ li ti xuyên qua bầu trời cùng với gió quất vào nghiêng ngã. Mưa cũng như là những vũ điệu cuốn vào nhau. Nhịp nhanh chậm, như tiết tấu của đoản khúc buồn hay vui tuỳ tâm trạng, lững thững cho một chiều.

Một sân khấu duy nhất dành cho mưa trình diễn.

Một nhạc trưởng duy nhất điều khiển bản hoà tấu với gậy gió trong tay.

Nhìn mưa, nhìn hạt vỡ trong suốt, những mầm xanh hoà quyện mùi cây cỏ…Những chiếc dù xoè che đôi lứa nép vào nhau…Tiếng cười khúc khít của bọn trẻ ào ào chạy vội vào hàng hiên vắng, những ánh mắt đăm chiêu ngước nhìn không hồn xa thẳm.

Một nét nghiêng chảy dài và vô tận…Những mái đầu trần sương khói đi vội vã. Bóng người xa xa lẫn trong mưa, nhâp nhô, ẩn hiện…

Mưa! Thì là mưa…Những hạt kết vào nhau, bàn tay ai đó nắm chặt như ấm áp đặt khẽ, nhẹ nhàng, thì thầm cùng tiếng mưa đang rơi đều.

Tôi thích nhìn…Và luôn đắm mình vào trong mưa.

Cách di chuyển…

Những nét nghiêng…Trắng xoá

Rơi từ trên cao xuống vỡ tan…