Tổng số lượt xem trang

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Dường Như Ai Đi Ngang Cửa.

Dường như ai đi ngang cửa...

Một cảm giác, vẫn mong chờ. Ai đi ngang qua cũng làm cho ta bỗng hóa giật mình. Ta chờ một bóng hình xưa ấy...

Dường như ai đi ngang cửa...

Ông tổ trưởng, hay bà tổ phó...Anh dân phòng tới phiên trực đêm, hay con mèo hàng xóm... Tiếng bước chân âm thầm đổ ngay hiên nhà và hình như ai vẫn qua lại trước cửa nhà...

Dường như ai đi ngang cửa...

Có người lắng nghe bước chân, có người ngồi đấy thương nhớ mùa đông, hay có người không ngủ được tối hôm qua...Đêm xào xạc tiếng chân để cho trống vắng bất chợt, tiếng rao bánh chưng giò mà phì cười : “ chưng giò, chưng giò...bánh chưng, không có bánh giò...Bánh giò không có bánh chưng...”. Đêm vắng lặng! Cảm giác luôn bất an khi con gió lạnh khẻ rung hàng cây, gió luồn như têm trộm vào tận phòng vắng, quay quắt mũi lòng mà bỏ đi sang nhà khác.

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về...

Ru lòng đi nhé! vờ như mùa đông đang đến với Saigon...Vờ để có được màu đông trong mắt đã đông cứng kỉ niệm.

Dường như ai đi ngang cửa...

Ai nhỉ! Đêm về đếm từng giọt rơi của thời gian...Đêm của những đêm trắng của ai đó, để có ngày mới tươi nguyên trong mắt mọi người...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét