Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 30 tháng 5, 2011

Người Dưng!

Người dưng thôi mà! Uhm! Thì là người dưng xa lạ…

Thằng Tuấn cứ nghĩ và cứ mơ màng nghĩ…chuyện của của Hằng. Tại sao mà mình phải quan tâm nhiều vậy? Chuyện Tình yêu của cô bạn gái rất thân với Tuấn, có những lúc không hỏi Hằng vẫn nói luyên thuyên, những lúc vui hay buồn, cứ nhìn thoáng cử chỉ hành động là biết ngay…Đã là bạn thân, thân tình lúc vui hay buồn đều nhìn rõ mồn một…Thằng Tuấn vẫn cứ nghĩ mình là cái đinh trong vũ trụ, cứ nghĩ mình đã là tay hiến kế cho nhưng khúc mắc của Hằng…

Ừm! thì là ngươi dưng! Cái cảm giác sao quái lạ cứ len lõi vào trong suy nghỉ của Tuấn làm hắn cứ thấy nghèn nghẹn ở trong cổ họng. Cứ nhìn thấy cô bạn không nói không rằng mà chỉ lặng im ngồi bên hắn, càng hỏi thì càng thấy như Tuấn là kẻ ngốc nhiều chuyện như ở chợ huyện. Nhìn sâu trong đáy mắt của Hằng, nhìn thân thể ngồi bất động hằng giờ của Hằng, cạy miệng cỡ nào nào cũng không nói một câu, chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Tuấn pha trò như bao lần mà cô vẫn như bức tượng sáp cứng ngắt không cảm xúc…

Người dưng!

Cuống họng đắng chát như ly café sáng nay vậy. Tuấn gọi cho Hằng bao nhiêu cuộc gọi đều không được, nhắn bao nhiêu tin nhắn cũng không hồi âm…linh tính chuyện chẳng lành đến với cô. Tuấn vội phóng xe vù vù trên đường như những tên cướp, lạng lách, né tránh ,chỉ khi thấy bóng anh CSGT đứng khuất sau cây me đang me mọi người. Mặc kệ, cứ phóng vèo, qua mặt anh CSGT cứ nhoẻn miệng cười như quen biết…Thắng xe trước cổng nhà Hằng, móc điện thoại ra gọi không được, nhấn chuông cửa và la to :

-Thu tiền điện đê…!!!

Tiếng mở cửa lách cách, cái đầu thò ra không cảm xúc, gương mặt trơ ra như gỗ đá nguyên sơ chưa mài dũa.

-Ôi trời đất ơi! Gọi cho “cô” bao nhiêu cuộc gọi mà sao chả thấy nhấc máy? Ngủ quên luôn cả hẹn café sang nay cùng "tui" hả?

…Hằng không nói từ lúc ấy cho đến giờ…Tuấn hỏi chuyện Tình cảm của “bà” phải không?

Ôi! Mấy “bà” thất tình thấy mà chán. Không như bọn “tui”, đi nhậu là quên hết sự đời, chợ đời, chợ Tình gì cũng quay gót…

Một thoáng buồn trong Tuấn…Một chút suy tư trong những câu nói như ngượng ngập, àh ra thế! Người dưng thôi mà! Người dưng biết nhớ, biết tổn thương, biết day dứt, biết hờn ghen…Đâu đó, người dưng chỉ là nhân vật phụ trong một vở kịch của một sân khấu lớn trong cuộc đời, nhân vật nham nhở cười đùa cho vơi đi nổi sầu như hạn hán của cô bạn, đây cũng là vai hề trên sân khấu nhỏ nhoi không tiếng vỗ tay và vắng tiếng cười…

Ừm! Thì là người dưng! Cô bạn bé nhỏ của tôi ạh!

Tuấn nhìn Hằng không chớp mắt! Cổ họng đắng nghét…Ngoài trời mưa nhỏ hạt li ti…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét