Giáng Sinh lại
về…Giáng Sinh an lành Hạnh phúc của nhiều người…
Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe như những
kỉ niệm buồn của quá khứ…
Qúa khứ chỉ trở về, ung dung như hiện tại,
khi con người còn có nhiều nổi niềm…Thằng Thông bạn của tôi ơi!
…Chuyện bắt đầu từ tháng 12 năm 1984…
Thông, tham gia hội diễn sân khấu của quận,
tất cả đang đi tìm một giọng nữ để bổ sung cho cái ban nhạc không chuyên và tự
gọi đùa với nhau là Ban nhạc “Sống Giang”( Sáng giông mất tiêu…)
Một buổi sáng khi
tổng dợt cho chương trình mà phải tự bỏ tiền túi ra thuê nhạc cụ…Cái thời “bao
cấp” ấy không thể nào quên…Cái thời mà thanh niên không có gì, ngoài tham gia
các “phong trào tập thể”…Thời mà “Vòng tròn có một cái tâm…Cái tâm thì ở giữa
vòng tròn…” những sinh hoạt tập thể gần như quen thuộc ở tất cả mọi khu phố,
phường khóm…
Cả nhóm “Sống Giang” lò dò đến trường nhạc Trúc Giang
ngự trên đường Trần Bình Trọng, Quận 5 thuê nhạc cụ. Thời ấy Nhạc Sĩ Trúc Hồ
còn tí tẹo, chuyên đi gắn dây chỉnh loa cho mọi người…Tất cả Band đã sẵn sàng,
không khí và khí thế đang tưng bừng trong cái phòng chật chội chỉ có mỗi cây
quạt, mồ hôi cứ chảy nhễ nhại, nhưng không làm bớt đi sư hưng phấn. Chỉ có mỗi
cái bài hát Người Mẹ của NS. Nguyễn Ngọc Thiện, là không ai thể hiện chuẩn. Cả bọn cứ ngơ
ngơ ngác ngác, khi cô “Ca lẻ” của cả bọn làm Đám Cưới nên không tham gia…Mà
nhắc đến cô ấy cũng là một giai thoại. Cô ta tên Trinh có giọng hát và khuôn
mặt đẹp, gia đình cũng là nghệ sỹ. Nhưng nghỉ đến mà thấy tức, vì chuyện “Đám
cưới” ấy mà cả bọn hụt hơi, hụt hẫng…
Cô nàng không muốn “ở lại” với cái band nhạc
“Sống Giang”. vì Thông là người iêu cũ xì của cô ta, chạm mắt nhau cũng là “dũng
cảm” lắm rồi. Tất cả vì mọi người và mọi người vì tất cả…Họ có thời gian iêu
nhau đấy, cũng giận hờn ghen tuông, nhưng mọi chuyện lại đâu vào đấy…Khi những
vết nứt tình cảm ngày càng lớn, khi những iêu thương sẽ không còn, khi xuất
hiện giữa họ là hời hợt và người thứ ba…Người thứ ba ấy là chàng “Bạch mã Hoàng
đế” nhà nuôi chim cút lắm tiền, xa hoa với những món quà mà thằng Thông không
dám mơ. Hắn “cưa” Trinh bằng những món quà đắt tiền, hắn “cưa” nàng bằng những
“chục quả trứng cút” cho mỗi ngày…Thông rất “dũng cảm” tự tin đến lạ. Hắn trở
nên lạnh lùng khi nói chia tay…Hắn chìa tay ra và cười bảo Trinh :
-Tay
anh đây! Em hãy chạm vào lần cuối…Sẽ có ngày em sẽ nhớ bàn tay đói của anh
đấy…Hắn mím môi quay mặt đi khi Trinh chạm vào tay của hắn…Họ chia tay...Thông
không cần, tình iêu “vỗ cánh chim cút bay đi…”
Ban nhạc vẫn duy trì, và Trinh vẫn theo
những buổi tập…Rồi cho đến một ngày, gần ngày diễn Trinh làm đám cưới…Thằng
Thông, cả ngày mặt cứ trơ ra đó, đến nổi cả band muốn say theo nó vì rượu đế và
mồi là trứng chiên…Đêm đó, hắn khóc như một đứa trẻ. Hắn nói lảm nhảm như thằng
điên…Cả band khẳng định : “Thấy mày iêu mà tao không thở nổi…Cả bọn khâm phục mày lắm”.
Thông iêu đấy chứ, hắn muốn Trinh hạnh phúc, hắn muốn tất cả may mắn đến với
Trinh…
Thằng Thông, lại
tiếp tục sống những tháng ngày nhung nhớ, vì nhà nàng kế bên nhà nó. Nó phải
chịu đựng, chứng kiến có người nằm trên Hạnh phúc của nó…
…Thông, đang la
hét vì những đoạn nhạc chưa ăn ý…Thông cứ như là một nhạc trưởng la rầy cả
bọn…Thông đứng đó “sáng trưng” như kiêu hãnh…Một cô gái dáng nhỏ nhắn bước vào,
gương mặt trái xoan tóc cắt ngắn, môi chúm chím như môi của cô ca sỹ “Họa
mi”…Mà đúng thật, cô ta có gương mặt giống như đúc của “Họa mi”…Cả bọn cũng
giật mình vì thấy nàng, thằng Thông vẫn oang oang giọng “rầy la” cả nhóm…”Họa
mi” vẫn đứng đấy, họa mi cười…Cả nhóm như hăng hái hơn vì có người chứng kiến,
cả band “hưng phấn bất chợt” mà thằng Thông vẫn hét vang…
Họa mi nói như tiếng chim hót :
- Em hát bài này
thử cho mấy anh nghe nhe!
Gio đến lúc thằng Thông lên lại dành lên tiếng trước…
-Em thử hát cho
bọn anh nhe…Vì anh đang thiếu người thể hiện bài hát Người Mẹ…
“Họa mi” cất tiếng hát… Như tiếng chim trong
vườn địa đàng…Hỏi ra mới biết “Họa mi” đang học hát và đàn ở nơi đây. Chuẩn và
tuyệt quá rồi còn gì, cứu tinh của cả band, thằng Thông và cả nhóm như vui hơn.
Thế là band nhạc “Sống Giang” có người để tiếp tục làm nên “kì tích” vòng hai
chung kết hội diễn quần chúng…
Vài hôm sau đó cả band diễn rất thành công,
và bài “ Người Mẹ” đươc vào chung kết. Mối quan hệ với “Họa mi” chỉ có thằng
Thông là “nắm giữ’…Những tháng ngày cả bọn lại trở về với công việc thường
ngày, mỗi đứa làm công việc khác nhau…Thông có mối quan hệ mới với “Họa mi”và lâu lâu vẫn tụm lại ngồi hát
hò vang cả khu phố…Thông và “Họa mi” iêu nhau, đi đâu cũng thấy họ chung lối.
Một tình iêu dài cả hai năm trọn vẹn vui vẻ hạnh phúc của bộ đôi, một nét đẹp
trên khuôn mặt không hề suy giảm hay mất đi nét của “Họa mi”…
Ngày ấy! cả nhóm thường hay chê trách những
câu chuyện Tình đầy nước mắt…Chuyện Lan vào ở trong chùa (Lan và Điệp...) vì
tình iêu mà mất hết tuổi xuân dành cho một người cho tới lúc vĩnh viễn ra đi là
dỡ tệ…Ngày mà cả nhóm “ăn thì còn thiếu, chứ nói chi đến dư hương vị lãng mạn
của tình iêu”. Thằng Thông là nhóm trưởng, bằng tuổi nhưng tình cảm phát triển
“tốc độ vượt bật”…Đẹp trai, mạnh mẽ, cao thượng khi tham gia iêu. Niềm tin của
một con người kiêu hãnh nhưng tình cảm đễ bị “đánh đổ”, cũng bởi vì “niềm tin”…
Cả nhóm không bao giờ có thể tin : “ Tình yêu có thể làm cho con người bay
bỗng, và có thể giết chết đi niềm tin của một con người....” hay “Người đang iêu lãng mạn đến mức có thể
quá rồ dại...”
Thông lại iêu, iêu mãnh liệt hơn mối tình
đầu kém may mắn....Hắn quá rồ điên khi đặt hết niềm tin vào “bọn con gái thời
ấy”, thời mà “khó khăn trên cả khó
khăn”...Cứ ngở có một đám cưới đẹp dành cho hai người, cứ ngỡ hành trình tìm
bến bờ Hạnh phúc sẽ có bến đổ...và cứ ngỡ nên cứ ngỡ. Một thời gian dài chừng
ba năm gặp lại, thấy thằng Thông xơ xác, bẩn thỉu, đầu tóc rối bùi, miệng thì
lảm nhảm....Ghé thăm nó mà lòng đau như cắt. Chị nó nói nó quá điên dại khi "Họa Mi" bỏ nó ra đi không lời tạm biệt.
Cô ta đi vượt biên theo một chàng mà gia
đình mai mối sắp sẵn. Một lời tam biệt cũng không thể có, một cái ôm cho lần
cuối cũng không. Hắn vì qua đau đớn, nên nhận thức tự nhiên rời xa nó...Có hôm
đi ngoài đường, bắt gặp nó đi lang thang giữa trời mưa, mặt mày lem luốt không
hề biết gì nắng mưa, đôi lúc tôi tự nghỉ : “Cứ điên là thoát khỏi nhung nhớ, cứ
dại như chưa từng biết đến nhớ thương...” Chở hắn về nhà, lúc tỉnh, lúc
mê...Miệng hắn cảm ớn rối rít khi nhận ra bạn. Những giọt nước mắt dành cho hắn
như chờ đó đã lâu vỡ òa...Tôi khóc cho thằng Thông, khóc cho một con người tài
năng hãnh tiến...
Ngày thằng Thông mất, cả nhóm ngồi trước đầu
quan tài của hắn nghêu ngao hát...Những giọt nước mắt của những thằng đàn ông
lớn tuổi, khóc cho người bạn trẻ măng như tấm hình tang của nó...Cũng vào Mùa
Noel đang đến. Nó tỉnh táo hơn như bao lần, nó đi đến nới hẹn ước như
lúc còn iêu nhau...Trước cổng một Nhà Thờ Thiên Chúa. Và hắn bị đột quỵ tim
mà chết theo như cách sắp đặt của Chúa...
(Khiết Bông)