Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012

Rồi Như Đá Ngây Ngô.


Ngày ngập nắng, phố phường được phủ lên một màu vàng ấm áp trải trong không gian báo hiệu cho phút chớm mùa của một ngày tháng Năm. Những hàng cây cao vương vương đầy hoa vào đầu mùa xuân giờ đang phai dần sắc thắm để lại cho khoảng trời rộng một màu xanh ngan ngát của lá.

Tôi đã đi qua bao mùa hoa phai, ngoài hiên nhà đã là nhân chứng cho bao mùa mưa nắng sập soài chợt đến, chợt đi theo mùa bất tận. Những giây phút chuyển mùa luôn làm tôi nhớ về một điều gì đó xa xôi, không rõ nét mà lại da diết khôn cùng.
Sẽ chẳng bao giờ phai đâu khi ký ức chỉ còn lưu giữ những điều tốt đẹp. Một câu thơ hay, một bông hoa đẹp… những dịu dàng không bao giờ phụ rẫy tâm tình của người yêu mến. Cứ tưởng mong manh lắm hóa ra lại bền chặt vô chừng.

Tôi đang sống chậm như kẻ nhàn du, học yêu cuộc đời qua từng nhịp đập của một trái tim cằn cỗi. Lựa chọn sự cô đơn để được bình an, để sống chậm hơn cùng tiếng chim hót trong trẻo vào mỗi sáng ban may, để được ngắm hoàng hôn rơi rơi trong từng buổi chiều tà. Và giờ đây trên quãng đường còn lại của cuộc đời khi bắt được cánh hoa rơi, vạt nắng trời, câu thơ cũ… tôi biết, những người bạn đồng hành chân thành ấy sẽ không bao giờ phụ rẫy tấm lòng tha thiết của tôi.
Một ngày nắng lan man quá. Chợt nghe bên nhà kế cận vọng lên bài hát:

Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em
Ngày nào vừa đến đã xa muôn trùng
Ngày nào vừa đi lạnh lùng bước chân
Đôi khi thấy trong gió bay lời em nói
Đôi khi thấy trên lá cây ngày em đã xa tôi
Đôi khi nắng trên phố xưa làm tôi nhớ
Đôi khi có mưa giữa khuya hồn tôi bỗng vu vơ …

Không biết khi viết câu này, hình tượng nắng trong tâm trí của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn là con nắng nào, nắng sớm dịu dàng hay nắng chiều vàng vọt, mà khi nghe mình hay nghĩ về nắng của những trưa mùa hạ êm đềm trôi trong kí ức. Những buổi học về cùng lũ nhỏ, chờ bữa canh tôm khô nấu rau của mẹ, trèo tít lên cây mận hái quả ăn với muối ớt cay xè, í ới gọi nhau hái mít chín ngồi ăn sau hè… Những chiều lang thang hái phượng ép vào quyển tập học trò, để mấy năm sau, vào thời điểm này, con bướm nhỏ xưa ấy mãi chập chờn trong những giấc mơ. Tạm biệt, tạm biệt nhé… Có lẽ mình chỉ có thể nói với nắng như thế và đối với tôi có lẽ nắng chiều là đẹp hơn. Nắng trong ngày đang úa dần trong cái màu hồng nhợt nhạt điểm xuyết trên bầu trời về chiều, hẳn lúc ấy là giờ phút tạm biệt cho những ánh mắt trong ngắm màu nắng thật kỹ với vẻ đầy nuối tiếc. Cũng chẳng thê nào giấu diếm, chẳng thể nào giấu đi sự phù phiếm ấy, ánh nắng trong ngày ánh lên rạng vỡ rồi xoáy sâu vào một góc khuất nào đó khiến bầu trời đen quyện trong đêm.

Nghìn tia nắng đi trong làn mây mờ ảo thật vội vã như những ngón tay đang vẫy chào tạm biệt những đôi mắt nâu ấy. Tạm biệt lần này thôi nhé! Chắc sẽ đến tìm ánh mắt nâu vào một ngày nắng đẹp trời nào đó, những khi ấy sẽ mỉm cười thật tươi và quên đi những lần chờ đợi nắng trong những khi lỗi hẹn. Hãy tự chăm sóc mình nhé! Đôi mắt nâu ấy chỉ mỉm cười mỗi mình nắng thôi, dường như lúc xa cách là lại có cái cảm giác bồi hồi và cái nhìn thì vô thức.

Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối
Đôi khi nhớ trong mắt em một bóng tối nhỏ nhoi
Từng ngày tình đến thiết tha ân cầnTừng ngày tình đi một vùng vắng yên
Đôi khi thấy trong cánh chim từng đêm tối
Đôi khi nhớ trong tóc em mùi cây trái thơm tho
Đôi khi bước qua phố xưa lòng tôi nhớ
Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô …

Ánh mắt ấy không ngủ được, có lẽ vì nắng ra đi quá vội. Hãy giúp đôi mắt ấy được thư thả và tạm biệt trong nỗi cô đọng của cảm xúc nắng nhé! Ánh nắng ấy dường như cuốn hút lấy đôi mắt nâu, ửng lên những ánh lấp lánh khi có nắng xuyên thấu và hoang dại đến lạ. Hãy ôm lấy những đôi mắt nhiệt tình ấy bằng cái ôm khẩn thiết đầy yêu thương nắng nhé! Cho dù phải chóng tàn đi quá nhanh hay ra đi trong sự lặng lẽ. Để đôi mắt nâu ấy cứ xao xuyến mãi và day dứt câu tạm biệt, một tình cảm không bao giờ hời hợt và tựa như một lời ấn định từ trước, từ biệt để rồi tái hợp nắng nhé!

Đôi khi nắng qua mái hiên làm tôi nhớ...
Đôi khi bỗng nghe bước chân về đâu đó của em...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét