Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012

Một Cõi Đi Về.

   Mây che trên đầu và nắng trên vai…

Dù là nắng hay mưa. Bắt gặp ở đâu đó hình bóng của một thời còn rong đuổi những ước mơ. Nơi quê nhà no đầy kỉ niệm, những con đường như đặt lại tên chỉ dành cho ta băng băng trên đôi ngã. Đường vẫn thế, hẻm phố không xa lạ, không tiều tụy như ta lúc đi về. Chợt nhói đau ở tận bên trong cơ thể bất chợt, tiếc thương, nhớ nhung, trăn trở mỗi khúc quanh phố xá. Ở đâu đó ta bắt gặp lại ánh mắt thẩn thờ đượm buồn in dấu hằn sâu tiềm thức. Bản năng sống mãnh liệt đang chạy ồn ào trong trái tim vẫn như xanh. Mái đầu nâu trầm phảng phết màu sương…Tiếng phố của nhân gian vẫn độ lượng đón ta cùng với tiềng thì thầm từng giọt vui pha loãng buồn.

   Đôi chân ta đi sông còn ở lại.

   Con tim iêu thương vô tình chợt gọi.

   Lại thấy đôi ta hiện bóng con người…

Vẫn thấy thương lắm đôi chân lạc bước, con tim không vờ vịt như thưở còn say ồn ào rong đuổi. Vẫn là con người trong cái bóng nhật nguyệt che  khuất một góc nhỏ trong tâm hồn…Hồn lãng đãng, thơ thẩn trong đêm kính nhật nguyệt. Có cô đơn ngồi cạnh bên vô cùng, có phai nhạt nhấp môi rượu chua cay cùng cạn. Một đời người đâu thể kể bằng vài con chữ. Một đắng cay không thể thỏ thẻ cho vài người. Muốn chạy ào ôm lấy bờ vai Mẹ để mà có một thời khóc vu vơ...

   Trong khi ta về lại nhớ ta đi...

Đêm chùng xuống như vụt phi nhanh.

Đêm của những linh hồn lạc lối lỡn vởn, không lê nổi bước chân trần, mộng mị bước khật khưởng chênh vênh như kẻ say đêm, không nhớ nổi dấu chân vội vã quay trở về.

   Đi lên non cao đi về biển rộng.
   Đôi tay nhân gian chưa từng độ lượng.
   Ngọn gió hoang vu thổi suốt xuân thì.
   Hôm nay ta say ôm đời ngủ muộn.
   Để sớm mai đây lại tiếc xuân thì.

Hãy để cho kẻ say ngủ muộn trong mỏi mệt trăm năm.

Hãy để sớm mai vẫn là con người trong áo quần tươm tất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét