Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 24 tháng 12, 2011

Phỏng Vấn Mẹ Vợ.

…Mẹ vợ ơi! Giáng Sinh năm nay. Con cầu chúc Mẹ nhiều sức khỏe và hưởng nhiều Hồng ân của Thiên Chúa...

Cảm ơn Mẹ! đã sinh ra một người con tuyệt vời, để con được làm chồng con gái của Mẹ và là con rể của Mẹ…

Mẹ ơi! Con biết Mẹ đã chịu nhiều vất vả khi nuôi vợ con khôn lớn, và xinh đẹp như thế này con luôn biết công lao của Mẹ…Mẹ có thể cho con hiểu nhiều hơn về tình trạng hôn nhân trước kia như thế nào không? Khi Mẹ chọn Bố làm chồng?… mẹ có lựa chọn tiêu chuẩn như thế nào?

Mẹ vợ : Có đấy con rể ạh! Ngày xưa, Mẹ luôn đặt cho mình một tiêu chí vững vàng trước phái mạnh. Con trai ít ra phải nhìn tươm tất, tóc tai phải gọn gàng, bóng mướt và điều quan trọng là không được nổi “mụm”(Tiếng địa phương!) đâu nhé! Con trai trong mắt mẹ chỉ là vật thí nghiệm thật tuyệt vời, cứ như chuột bạch trong phòng thí nghiệm đấy con àh. Bọn con trai thời ấy, thích được quan tâm, chìu chuộng lắm. Chỉ cần vài thủ thuật của con gái là ngã lăn chỏng vó lên thôi…

Này nhé! Chỉ cần ánh mắt rưng rưng ngấn lệ, nụ cười bí hiểm khi lầm lỗi…Và chỉ cần nói một câu theo kiểu Hàn quốc : “Em sai rồi…Em thật lòng xin lỗi anh…” là xong. Đại khái là cứ kêu con trai như mắng iêu :” Thú nuôi, thú cưng của em ơi…!” là bọn họ sướng rên lên rồi. Những tiểu xảo mà Mẹ dành cho bọn con trai thời ấy là những cú huýt, chạm nhẹ vào người của họ và để lại mùi hương hoa của vài loại dầu thơm đắt tiền…Hôn, thì như gió thoảng và dứt khoát nhanh gọn chứ không kéo dài để họ còn nhớ mãi…Nếu quen nhau khá lâu và luôn vui vẻ, thì phải tạo tình huống giận dỗi vô căn cứ, không lý do, để họ còn biết con gái là luôn thé nhá.

…Thế trường hợp nào mà Mẹ lại gặp Bố?

Mẹ vợ :-Rất đặc biệt con àh! Mẹ còn nhớ trong đêm Giáng sinh của những năm trước…Một Mùa Noel thật lạnh…Không khí ẩm ướt lắm cơ! Mẹ cứ tới Nhà Thờ, và đi tới đi lui đảo mắt tìm đối tượng…Khi đã nhìn thấy Bố vợ của anh rất đẹp trai, cao to vạm vỡ. Thế là Mẹ cứ nhằm chiếc khắn tay mà rơi, chiếc khăn cứ rơi cho đến nổi không biết là có bao nhiêu chàng trai nhặt dùm cho Mẹ đấy. Bố vợ anh thì cứ dững dưng dùng ba không : Không thấy, không biết, không nhặt…Đến khi cho tới lần rơi khăn thứ 18 của Mẹ thì Bố vợ anh không nhịn cười nổi và nói :

-Em ơi, Em làm rơi khăn mãi thế! Anh bị trẹo cột sống tạm thời, nên không thể nhặt cho em đấy!

Thế đấy! Đây là thời cơ chín mùi để tạo ra dòng nước mắt,thứ vũ khí hạt nhân nguy hiểm để hạ gục nhanh,tiêu diệt gọn đối phương…Mẹ cứ phóng ra những dòng dài ngắn không đều nhau, cứ khóc mà không biết đối phương có áp-phê hay không…Nhưng,khi Mẹ ngưng nhỏ vo tròn viên kim cương nước mắt, thì thấy Bố anh cứ chạy dài theo năn nỉ…Chính xác! Bèm bèm! Đối phương đã lăng đùng ra đấy vì tội ăn vạ của bọn con gái rồi đấy!

…Ai dà dá! Mẹ ơi, sao chi tiết này giống vợ con đến nhiều như thế. Con cũng gặp vợ con trong một nội dung và thời tiết như thế…Nhưng vợ con không làm rơi khăn, mà vợ chỉ làm rơi điện thoại đến 20 lần. Tội nghiệp chiếc điện thoại, bị trầy sước( Làm mất mặt di động quá) làm con phải mua tặng nàng con iphone 4s mới toanh để làm quen đấy…

…Ái dà dà! Hỏi đến đây thì Mẹ vợ tôi chỉ cười trừ…Một nụ cười bí hiểm như nàng Mona-lisa…Giờ thì Mẹ vợ tôi chỉ mới có 10 tuổi, vẫn còn đang uống sữa Vina-milk và vẫn còn đang tuổi chơi banh đũa…Tôi đang đợi Mẹ vợ tôi lớn lên từng ngày và chờ cho đến tuổi dậy thì, là, gì…Và vẫn chờ ngày Mẹ vơ tương lai của tôi lên xe bông và chờ cho đến khi…Chính xác là một ngày nào đó ở tương lai…

…Đing đing đong!!! Chuông nhà thờ kêu vang! Giáng sinh an lành đang đến trên mọi ngõ phố…

p/s : Không biết Tôi còn sống nổi mà chờ nàng không đây!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét