Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Phố-Phường Và Em.

               


Phố!

Bước ra phố từ những vòng xe quay đều…Hàng cây xanh với tia nắng chiếu xuyên tán lá, nhũng dẫy phố không đều nhau cứ nhấp nhô lên xuống, cung bậc cuộc sống  chạy vòng vèo như hối hả…Saigon Chủ Nhật! Những hẹn hò tay trong tay, những cặp đôi nhí nhảnh vui tươi, những gia đình lên xe đi đâu đó cho ngày nghỉ cuối tuần…

Tôi bước ra từ những giấc mơ đêm qua, giấc mộng bình thường không giật mình tỉnh giấc, và cũng chả có gì để ghi nhớ, hay lưu lại…Vì nó mãi là giấc mơ dài không có thật.Vòng xe vẫn chậm chạp len lõi giữa dòng người đông đúc xa lạ. Một thoáng suy nghĩ dừng lại ở ánh mắt bâng quơ nhìn vào một vật gì đó ở trên cơ thể của mọi người…ánh sáng bất chợt hắt sáng chiếu vào mắt, viên kim cương trong suốt chiếu ra thứ ánh sáng lấp lánh trước ánh mặt trời đổ đốn vẫn đang ngự trị trên phố. Sang trái một tí,liếc nhìn cô gái da mặt hồng vì nắng, cặp kính đen to đùng che mất đôi mắt chắc chắn là rất đẹp của cô gái. Trộm nhìn sang phải anh to con dừng kế bên, áo thun quần ngắn trên vai đeo “vợt bắt muỗi”(Tiếng địa phương), và chắc có lẽ anh đang đi đến nơi mà anh cần xử dụng “công cụ trên vai” kia. Ok! Tiến tới đi anh trai ơi! những hàng cây và phố lần lượt ở phía sau và bất tận.

Phường!

Tiếng loa phóng thanh nghe ong óng : Giữ vệ sinh chung..,hàng quán ngổn ngang, người người đưa lưng ra đón nắng, chen chúc ăn sáng để nghe họ “phóng thanh”. Khu phố, đất đá từa lưa, mọi nhà phải đóng tiền để con phố hổn độn cát và đất…Bà cụ kế bên phân trần dự án trên giấy phép là trọn tháng…Con trẻ khu phố sáng nay chả còn một mống, bọn nó nhìn sân chơi cuối tuần bị băm nát và những ánh mắt buồn rười rượi.

Một tháng ư!?!? Sống chung với những gập ghềnh, hai tay sẽ nở không đều vì phải dắt dựng xe lên xuống, xương sống sẽ cụp xuống vì phải cần giúp đỡ mấy chị em kế bên vào nhà, nổi buồn sẽ lan tỏa cho cái tiệm nhỏ hớt tóc đầu con hẻm cho tới cuối phố. Một tháng ngại ra vào, một tháng bỏ tiền mà mang phiền muộn…

Và Em!

Nhìn em buồn quá, em kém tươi xinh vì phải chịu đựng cùng tôi những trăn trở. Cứ thế đấy! Dạo này tôi ít nói chuyện cùng em, ít hài hước pha trò cùng em, sự quan tâm cũng không cón như trước nữa…Tôi cũng kém vui nên trở thành kẻ vô tâm, tôi khóc thầm thì em khóc cùng tôi, hầu như em chỉ biết chịu đựng không oán trách và có lẽ em iêu tôi.

Em này! Hãy để nụ cười anh trở lại...Nhất định anh sẽ vui và an lành không trăn trở và anh sẽ quan tâm em hơn, iêu em nhiều hơn hỡi Nàng của lòng anh. Nụ cười sẽ vẫn trên môi và sẽ riêng dành tặng em...Nhìn em! Anh cảm thấy Hạnh Phúc.

Nếu có ai chúc tôi Hạnh Phúc thì em sẽ Hạnh Phúc cùng tôi!

Sẽ hiểu như thế em nhé! Nàng Toillette@ của anh!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét