Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 25 tháng 12, 2010

Thiên Thần Của Tôi!

                   

Nụ cười của em như thiên thần....

Thiên thần của tôi! em rất xa, xa tít...
Tôi vẽ lên mắt em màu hồng ước mơ, của tuổi trẻ pha chút lãng mạn...
Tôi vẽ cho em màu xanh hy vọng, xanh như màu tóc em, xanh cây lá mùa xuân...em đươc quyền hưởng iêu thương hạnh phúc...
Tôi vẽ cho em những đường thẳng không gấp khúc... Tương lai đang chào đón em ở phía cuối con đường...
Tôi là khoảng lặng bình yên cho em dừng chân....để em tự tin bước qua bóng tối...
Tôi là giai điệu vui...để em biết cuộc sống này còn nhiều thứ hạnh phúc...
Tôi như cây già...giữa rừng xanh xanh lá...
Rừng xanh bao nhiêu tuổi...mái tóc của tôi...



Thứ Sáu, 24 tháng 12, 2010

Thằng Thông.

   Giáng Sinh lại về…Giáng Sinh an lành Hạnh phúc của nhiều người…

   Câu chuyện tôi kể cho các bạn nghe như những kỉ niệm buồn của quá khứ…

   Qúa khứ chỉ trở về, ung dung như hiện tại, khi con người còn có nhiều nổi niềm…Thằng Thông bạn của tôi ơi!

…Chuyện bắt đầu từ tháng 12 năm 1984…

    Thông, tham gia hội diễn sân khấu của quận, tất cả đang đi tìm một giọng nữ để bổ sung cho cái ban nhạc không chuyên và tự gọi đùa với nhau là Ban nhạc “Sống Giang”( Sáng giông mất tiêu…)

Một buổi sáng khi tổng dợt cho chương trình mà phải tự bỏ tiền túi ra thuê nhạc cụ…Cái thời “bao cấp” ấy không thể nào quên…Cái thời mà thanh niên không có gì, ngoài tham gia các “phong trào tập thể”…Thời mà “Vòng tròn có một cái tâm…Cái tâm thì ở giữa vòng tròn…” những sinh hoạt tập thể gần như quen thuộc ở tất cả mọi khu phố, phường khóm…

   Cả nhóm  “Sống Giang” lò dò đến trường nhạc Trúc Giang ngự trên đường Trần Bình Trọng, Quận 5 thuê nhạc cụ. Thời ấy Nhạc Sĩ Trúc Hồ còn tí tẹo, chuyên đi gắn dây chỉnh loa cho mọi người…Tất cả Band đã sẵn sàng, không khí và khí thế đang tưng bừng trong cái phòng chật chội chỉ có mỗi cây quạt, mồ hôi cứ chảy nhễ nhại, nhưng không làm bớt đi sư hưng phấn. Chỉ có mỗi cái bài hát Người Mẹ của NS. Nguyễn Ngọc Thiện, là không ai thể hiện chuẩn. Cả bọn cứ ngơ ngơ ngác ngác, khi cô “Ca lẻ” của cả bọn làm Đám Cưới nên không tham gia…Mà nhắc đến cô ấy cũng là một giai thoại. Cô ta tên Trinh có giọng hát và khuôn mặt đẹp, gia đình cũng là nghệ sỹ. Nhưng nghỉ đến mà thấy tức, vì chuyện “Đám cưới” ấy mà cả bọn hụt hơi, hụt hẫng…

   Cô nàng không muốn “ở lại” với cái band nhạc “Sống Giang”. vì Thông là người iêu cũ xì của cô ta, chạm mắt nhau cũng là “dũng cảm” lắm rồi. Tất cả vì mọi người và mọi người vì tất cả…Họ có thời gian iêu nhau đấy, cũng giận hờn ghen tuông, nhưng mọi chuyện lại đâu vào đấy…Khi những vết nứt tình cảm ngày càng lớn, khi những iêu thương sẽ không còn, khi xuất hiện giữa họ là hời hợt và người thứ ba…Người thứ ba ấy là chàng “Bạch mã Hoàng đế” nhà nuôi chim cút lắm tiền, xa hoa với những món quà mà thằng Thông không dám mơ. Hắn “cưa” Trinh bằng những món quà đắt tiền, hắn “cưa” nàng bằng những “chục quả trứng cút” cho mỗi ngày…Thông rất “dũng cảm” tự tin đến lạ. Hắn trở nên lạnh lùng khi nói chia tay…Hắn chìa tay ra và  cười bảo Trinh :

-Tay anh đây! Em hãy chạm vào lần cuối…Sẽ có ngày em sẽ nhớ bàn tay đói của anh đấy…Hắn mím môi quay mặt đi khi Trinh chạm vào tay của hắn…Họ chia tay...Thông không cần, tình iêu “vỗ cánh chim cút bay đi…”

   Ban nhạc vẫn duy trì, và Trinh vẫn theo những buổi tập…Rồi cho đến một ngày, gần ngày diễn Trinh làm đám cưới…Thằng Thông, cả ngày mặt cứ trơ ra đó, đến nổi cả band muốn say theo nó vì rượu đế và mồi là trứng chiên…Đêm đó, hắn khóc như một đứa trẻ. Hắn nói lảm nhảm như thằng điên…Cả band khẳng định : “Thấy mày iêu mà  tao không thở nổi…Cả bọn khâm phục mày lắm”. Thông iêu đấy chứ, hắn muốn Trinh hạnh phúc, hắn muốn tất cả may mắn đến với Trinh…

Thằng Thông, lại tiếp tục sống những tháng ngày nhung nhớ, vì nhà nàng kế bên nhà nó. Nó phải chịu đựng, chứng kiến có người nằm trên Hạnh phúc của nó…

…Thông, đang la hét vì những đoạn nhạc chưa ăn ý…Thông cứ như là một nhạc trưởng la rầy cả bọn…Thông đứng đó “sáng trưng” như kiêu hãnh…Một cô gái dáng nhỏ nhắn bước vào, gương mặt trái xoan tóc cắt ngắn, môi chúm chím như môi của cô ca sỹ “Họa mi”…Mà đúng thật, cô ta có gương mặt giống như đúc của “Họa mi”…Cả bọn cũng giật mình vì thấy nàng, thằng Thông vẫn oang oang giọng “rầy la” cả nhóm…”Họa mi” vẫn đứng đấy, họa mi cười…Cả nhóm như hăng hái hơn vì có người chứng kiến, cả band “hưng phấn bất chợt” mà thằng Thông vẫn hét vang…

    Họa mi nói như tiếng chim hót :

- Em hát bài này thử cho mấy anh nghe nhe!

Gio đến lúc thằng Thông lên lại dành lên tiếng trước…

-Em thử hát cho bọn anh nhe…Vì anh đang thiếu người thể hiện bài hát Người Mẹ…

   “Họa mi” cất tiếng hát… Như tiếng chim trong vườn địa đàng…Hỏi ra mới biết “Họa mi” đang học hát và đàn ở nơi đây. Chuẩn và tuyệt quá rồi còn gì, cứu tinh của cả band, thằng Thông và cả nhóm như vui hơn. Thế là band nhạc “Sống Giang” có người để tiếp tục làm nên “kì tích” vòng hai chung kết hội diễn quần chúng…

    Vài hôm sau đó cả band diễn rất thành công, và bài “ Người Mẹ” đươc vào chung kết. Mối quan hệ với “Họa mi” chỉ có thằng Thông là “nắm giữ’…Những tháng ngày cả bọn lại trở về với công việc thường ngày, mỗi đứa làm công việc khác nhau…Thông có mối quan hệ mới  với “Họa mi”và lâu lâu vẫn tụm lại ngồi hát hò vang cả khu phố…Thông và “Họa mi” iêu nhau, đi đâu cũng thấy họ chung lối. Một tình iêu dài cả hai năm trọn vẹn vui vẻ hạnh phúc của bộ đôi, một nét đẹp trên khuôn mặt không hề suy giảm hay mất đi nét của “Họa mi”…

    Ngày ấy! cả nhóm thường hay chê trách những câu chuyện Tình đầy nước mắt…Chuyện Lan vào ở trong chùa (Lan và Điệp...) vì tình iêu mà mất hết tuổi xuân dành cho một người cho tới lúc vĩnh viễn ra đi là dỡ tệ…Ngày mà cả nhóm “ăn thì còn thiếu, chứ nói chi đến dư hương vị lãng mạn của tình iêu”. Thằng Thông là nhóm trưởng, bằng tuổi nhưng tình cảm phát triển “tốc độ vượt bật”…Đẹp trai, mạnh mẽ, cao thượng khi tham gia iêu. Niềm tin của một con người kiêu hãnh nhưng tình cảm đễ bị “đánh đổ”, cũng bởi vì “niềm tin”… Cả nhóm không bao giờ có thể tin : “ Tình yêu có thể làm cho con người bay bỗng, và có thể giết chết đi niềm tin của một con người....”  hay “Người đang iêu lãng mạn đến mức có thể quá rồ dại...”

    Thông lại iêu, iêu mãnh liệt hơn mối tình đầu kém may mắn....Hắn quá rồ điên khi đặt hết niềm tin vào “bọn con gái thời ấy”, thời mà  “khó khăn trên cả khó khăn”...Cứ ngở có một đám cưới đẹp dành cho hai người, cứ ngỡ hành trình tìm bến bờ Hạnh phúc sẽ có bến đổ...và cứ ngỡ nên cứ ngỡ. Một thời gian dài chừng ba năm gặp lại, thấy thằng Thông xơ xác, bẩn thỉu, đầu tóc rối bùi, miệng thì lảm nhảm....Ghé thăm nó mà lòng đau như cắt. Chị nó nói nó quá điên dại khi "Họa Mi" bỏ nó ra đi không lời tạm biệt.

   Cô ta đi vượt biên theo một chàng mà gia đình mai mối sắp sẵn. Một lời tam biệt cũng không thể có, một cái ôm cho lần cuối cũng không. Hắn vì qua đau đớn, nên nhận thức tự nhiên rời xa nó...Có hôm đi ngoài đường, bắt gặp nó đi lang thang giữa trời mưa, mặt mày lem luốt không hề biết gì nắng mưa, đôi lúc tôi tự nghỉ : “Cứ điên là thoát khỏi nhung nhớ, cứ dại như chưa từng biết đến nhớ thương...” Chở hắn về nhà, lúc tỉnh, lúc mê...Miệng hắn cảm ớn rối rít khi nhận ra bạn. Những giọt nước mắt dành cho hắn như chờ đó đã lâu vỡ òa...Tôi khóc cho thằng Thông, khóc cho một con người tài năng hãnh tiến...

   Ngày thằng Thông mất, cả nhóm ngồi trước đầu quan tài của hắn nghêu ngao hát...Những giọt nước mắt của những thằng đàn ông lớn tuổi, khóc cho người bạn trẻ măng như tấm hình tang của nó...Cũng vào Mùa Noel đang đến. Nó tỉnh táo hơn như bao lần, nó đi đến nới hẹn ước như lúc còn iêu nhau...Trước cổng một Nhà Thờ Thiên Chúa. Và hắn bị đột quỵ tim mà chết theo như cách sắp đặt của Chúa...

                                                                                           (Khiết Bông)



 

Thứ Ba, 21 tháng 12, 2010

Người Tôi Iêu.

Tên của nàng rất thanh thoát...Thiên Thanh của lòng tôi...

Da nàng trắng như tuyết mùa đông, pha chút lạnh lùng...Nàng luôn ở đấy chờ tôi...

Mỗi sáng, khi thức dậy. Rất nhẹ nhàng khi thấy nàng mĩm cười...

Tôi thích ngồi vào lòng nàng, để cho cảm giác xa xỉ của tối hôm qua dươc bay bỗng thât là dễ chịu.

Tôi không thích những cô gái khác, tôi chỉ iêu nàng...Mỗi lần đi xa, tôi nhớ nàng nhiều hơn, nồng nàng hơn...Có lúc đang làm việc bất chợt nghỉ đến nàng, muốn chạy đến ngay với nàng... Tôi vẫn thich cách nàng ôm tôi và lòng... Tôi thich, cách nàng im lặng, nhìn tôi lúc sáng sớm, và nàng vẫn kiên nhẫn,ngồi đấy tự tại chờ tôi...Nàng chỉ iêu duy nhất một mình tôi, và những lần hờn dỗi  nàng thường khóc, nàng khóc thật nhiều khi tôi chuyển bụng đau, khi nhậu nhẹt bê tha với bè bạn...Và như thế, tôi càng iêu nàng nhiều hơn...

Tôi thích vuốt nhẹ lên làn da trắng ngần ấy, thích tắm rửa cho nàng mỗi ngày và mỗi ngày, đều như thế...Nàng thich cách tôi pha nước cho nàng...Nàng thich ngắm bàn tay năm ngón chai sạn của tôi vuốt ve những chỗ sâu kín nhất...

Tôi iêu nàng...Tôi không thể thiếu vắng nàng dù chỉ một ngày...

Tôi iêu nàng nhiều lắm...Nàng TOLLETE của tôi ơi!!!

P/S : Chúc mọi người Giáng Sinh an lành và vui vẻ nhất nì...

       


Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Tờ 2 Dollar.


Hoàng dậy thật sớm, hắn pha ly cafe như thường lệ...Hôm nay, hắn đứng đấy chờ nước đun sôi không vội như thường ngày...Cử chỉ của hắn khác những ngày thường, hắn đứng nhìn ngọn lửa xanh lè cháy bừng, mắt trừng trừng mặc kệ tiếng kêu vang rít của cái ấm đang sôi... Hoàng suy nghỉ mông lung, không đầu không đuôi.Tay Hoàng với lấy cái ly trên giá. Hoàng đặt cái ly vào khoảng không, cái ly rơi đánh xoảng xuống đất vỡ tan tành làm hắn giật mình...Hắn nhìn những mảnh vỡ thủy tinh tung tóe trên sàn gạch. Những mảnh thủy tinh vụn nát như suy nghỉ của hắn đang nát vụn ra. Hoàng cuối xuống nhặt những mảng to...Hoàng nhìn quanh căn bếp tìm cái chổi...Tay cầm những mảnh pha lê vỡ, mắt vẫn tìm chung quanh. Hắn bực bội quăng mảnh thủy tinh vào góc bếp vỡ tan. Hoàng lấy một chiếc ly khác chỉ còn duy nhất một chiếc...Hoàng bỏ Cafe vào chiếc phin đúng bốn muỗng như thường lệ, nhưng sao sáng nay thấy ít quá, lại thêm một muỗng nữa...Hoàng rót nước sôi vào như mọi lần và bao lần thế, nước rơi vào phin cafe nhiều đến nổi trào ra cả mặt bếp...

Sáng nay, không như mọi khi, cứ như vô hồn...Hoàng ra soạn đống hồ sơ tối hôm để vào công ty làm tiếp. Một tờ 2 đô la rơi ra,. Hoàng với tay chụp lấy, tờ 2 đô bay vuột khỏi tay rơi xuống nền nhà...Hoàng nhớ ra từ tối hôm qua ,Hoàng đã lấy ra từ trong tủ trong một cái hộp đựng đồ kỉ niệm. Hoàng nhớ như in lần đầu và cũng là lần cuối Hoàng gặp Hương. Ánh mắt Hương thật đẹp, đen láy thoáng buồn...Đây cũng là định mệnh với Hoàng và Hương...Người ta thường nói. Khi hai tâm hồn quá đồng điệu thường họ không đi chung lối...Hoàng và Hương gặp nhau trên mạng. Họ có những nổi buồn riêng, hai người 2 nỗi niềm và gặp điểm giao nhau là nổi buồn...Cái khoảng thời gian “yêu đến cháy lòng” của Hoàng đã bớt nguôi ngoai, chỉ còn lại những cô đơn trống vắng trong những đêm trắng.

Hương một cô gái vừa bước vào tuổi 30... Hương, một tâm hồn rất nhạy cảm và lãng mạn, những vần thơ của Hương rất day dứt duy nhất dành cho một người... Hương vừa trãi qua một mối tình tan vỡ. Một mối tình mà chỉ có khoảng cách về lòng tự trọng của con gái lên tới đỉnh điểm. Thời gian quen biết Hương, thời gian Hoàng cảm thấy vui. Vui vì còn có người chia xẽ mỗi ngày...Cứ sáng lên ánh đèn vàng trong phiên chat mỗi ngày,những lời chúc an vui hàng ngày cho công việc, những nổi niềm được giao thoa...Có tiếng cười, có buồn vui và cả hờn ghen giận dỗi...Hoàng vui lên từng ngày theo mỗi phiên chat...Hoàng vẫn chưa biết mình có iêu hay không, Hoàng vẫn còn cảm thấy sợ khi nói đến tình iêu, vì Hoàng đã có một mối tình quá lớn không thể nào quên, rồi cũng va vấp như mối tình đầu “Hạnh Phúc” của Hoàng.

Hoàng có nhiều nổi niềm riêng mà Hương chắc không thể nào hiểu. Hoàng đã từng có gia đình, Hoàng có một đứa con...Đấy cũng là một lý do để Hoàng không dám mở lòng với người con gái mà Hoàng rất quý mến. Những lần nói chuyện với Hương về Tình iêu, Hoàng thường hay tránh né, vì Hoàng biết quý trọng người đối diện với mình...Gia đinh Hương sẽ không chấp nhận người đàn ông như thế...Định mệnh sẽ trở về và vẫn chưa kết thúc là thế...

Thời gian quen nhau cùng gần cả năm...Những tin nhắn thưa dần, những chào hỏi cũng không còn vui như lúc đầu...Hoàng gần như hiểu được những chuyện sắp xảy ra. Có nhiều đêm thức trắng suy nghỉ...Có nhiều lời trích dẫn “ Khi nhớ một người nào đó...Bạn hãy chạy đến với người đó...”Hoàng đã từng hỏi Hương : “ Em không thể không nghe lời cha mẹ phải không???” Hương bối rối và Hoàng đã hiểu...Nhưng cuối cùng không thể thắng đươc con tim ẻo lả. Hoàng đã chuẩn bị một hành trình mới, một sự khởi đầu và có lẽ là kết thúc...

Hoàng bàng hoàng khi nhận đươc tin nhắn : “Ngày mai là ngày dạm hỏi của em...Thứ Sáu này là cưới...Em không muốn làm cho anh buồn, anh đừng giận em anh nhé.”...

...Để sang nay, cây chổi đói vẫn đứng trơ ở chổ cũ...Những mảnh thủy tinh bể văng tung tóe...Tờ 2 đô la may mắn nằm trên sàn nhà mà Hương đã tặng cho Hoàng trong mỗi lần duy nhất họ gặp nhau thật vội...Hoàng nhớ mãi ánh mắt như trách móc và cả tiếng thở dài, bước đi vội vã như trốn chạy một cuộc tình của Hương...

Hoàng cuối xuống nhặt tờ 2 đô la may mắn của Hương dành cho mình...

Hai định mệnh, hai số phần nằm tròn trịa trong số 2 của đồng Dollar...

Hoàng chợt mĩm cười như chính với số phận...Ở thế giới này, ở niên kỷ này... Ta và em có thời gian được quen biết nhau...Và ta đã iêu em quá muộn!

Hoàng dẫn xe ra cổng, ngước nhìn bầu trời trong xanh...Hít một hơi thật sâu...Bóng nhỏ dần, khuất sau những làn xe đông người vội vã...

                                                     (Khiết Bông)

 

 

 

 

 

Thứ Sáu, 10 tháng 12, 2010

Dường Như Ai Đi Ngang Cửa.

Dường như ai đi ngang cửa...

Một cảm giác, vẫn mong chờ. Ai đi ngang qua cũng làm cho ta bỗng hóa giật mình. Ta chờ một bóng hình xưa ấy...

Dường như ai đi ngang cửa...

Ông tổ trưởng, hay bà tổ phó...Anh dân phòng tới phiên trực đêm, hay con mèo hàng xóm... Tiếng bước chân âm thầm đổ ngay hiên nhà và hình như ai vẫn qua lại trước cửa nhà...

Dường như ai đi ngang cửa...

Có người lắng nghe bước chân, có người ngồi đấy thương nhớ mùa đông, hay có người không ngủ được tối hôm qua...Đêm xào xạc tiếng chân để cho trống vắng bất chợt, tiếng rao bánh chưng giò mà phì cười : “ chưng giò, chưng giò...bánh chưng, không có bánh giò...Bánh giò không có bánh chưng...”. Đêm vắng lặng! Cảm giác luôn bất an khi con gió lạnh khẻ rung hàng cây, gió luồn như têm trộm vào tận phòng vắng, quay quắt mũi lòng mà bỏ đi sang nhà khác.

Làm sao về được mùa đông
Dòng sông đôi bờ cát trắng
Làm sao về được mùa đông
Để nghe chuông chiều xa vắng
Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về...

Ru lòng đi nhé! vờ như mùa đông đang đến với Saigon...Vờ để có được màu đông trong mắt đã đông cứng kỉ niệm.

Dường như ai đi ngang cửa...

Ai nhỉ! Đêm về đếm từng giọt rơi của thời gian...Đêm của những đêm trắng của ai đó, để có ngày mới tươi nguyên trong mắt mọi người...

Thứ Năm, 2 tháng 12, 2010

Ngày Mới!

  Ngày mới dịu dàng, tiết trời Saigon hôm nay của ngày mới thật tuyệt…Ngồi nghe Hồng Nhung hát, lắng đọng giai điệu của Huy Tuấn... Cảm thấy lâng lâng. Cảm nhận giống như ta với tay là chạm đến mùa lễ hôi đang đến gần…Sáng nay, đươc hít thở cái mùi không khí như thân quen…Tháng của ngày lập đông, thế là sắp đến mùa Noel.

  Tôi thích cái cảm giác đươc đi dạo phố vào những đêm, Thích hít không khí dịu mát Tháng 12 để quá khứ quay trở lại một thoáng là đủ…Lang thang trên phố, một mình ở một góc quán nào đó với ly Café…Ngắm nhìn mọi người là sở thích bất di bất dịch của tôi. Cảm giác không trống vắng buồn phiền, cứ thế mà thả hồn theo cuộc sống. Giờ thì nhớ mấy đứa bạn thân, “Ngũ quỷ năm thằng” chỉ còn một mình tôi ở lại…

  Vào những thời xa xưa ấy, vô tư hồn nhiên nhất…Tự nhiên hôm nay nhớ chúng đến lạ, bao lần năm nữa mới gặp lại đầy đủ bọn nó…Gặp lại, tay bắt mặt mừng, nhắc lại những kỉ niệm xưa…Nhìn lại từng gương mặt già đi, vì thời gian quá khắc khe với tất cả, hay phụ nữ xài(sử dụng) bọn nó nhiều nên “hư hao”…Ôi! Những thằng bạn trẻ trung đẹp trai của tôi đâu mất rồi? Giờ thì chúng nó ăn no hay sao đấy, bụng phệ mặt mày bóng láng như mướt mỡ. Bọn nó nhìn tôi chắc thầm nghỉ “ Mi đói hạnh phúc lắm, nên gầy trơ ra…”

  Cầu cho “bọn mày” luôn hạnh phúc, ăn sang bụng phệ đừng “cao máu” hay máu cao vì huyết áp nhé…Chúc sức khỏe là “chín”, tiền bạc là mười…Một ngày mới, Chúc ấm áp cho bạn bè ở phương bắc hay ở Châu âu, Châu mỹ, và Châu úc,Châu phi thì khỏi…Gửi tí nắng ấm Saigon cho tất cả các bạn thân iêu.