Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Chờ Tình Đến Rồi Hãy Iêu.


Sáng nay tôi nhìn thấy em ở ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em đang vội, chiếc xe của em, cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em, nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây. Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.
Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?
Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng.
Đợi tín hiệu đèn xanh trước khi nhấn tay ga, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản thân.
Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc có thể bất ngờ xảy ra trên đường.
Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai dẳng mấy, nó cũng phải tạnh.
Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng những thứ tình yêu “sét đánh điện giật” chỉ có thể đem đến những tổn thương cho tâm hồn nhạy cảm của em…
Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.
Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp. Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao. Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.
Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị đàn kiến tha đi.
Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”. Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.
Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.
Xuân qua hè tới. Thu về đông sang...
Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình, em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư,  thì khoảng thời gian chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.
Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy, em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín rồi hãy uống.
Như ta chờ tình đến rồi hãy yêu...


  P/S : Chiều nay nhận đươc tin nhắn của cô em gái dễ thương. Nhưng nội dung thì cứ ngỡ như là...Tin nhắn dễ thương như thế này đây : :"hihi, em chuc anh choi long den het dem luon.."
...Làm cứ đọc và nghỉ lung tung beng..
Chúc các bạn đêm Trung Thu vui vẻ nhất.

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Phở


Phở! Người Việt Nam xem Phở như là món ăn gần như “sang trọng bình dân” nhất trong tất cả các món ăn. Đặc sản ẩm thực số 1 của Việt nam là đây.  Đến như Cụ Tú Mỡ mê Phở và làm luôn bài thơ tôn vinh Phở ….

           Trong các món ăn "quân tử vị",
           Phở là quà đáng quí trên đời.
           Một vài xu, nào đắt đỏ mấy mươi,
           Mà đủ vị ngọt, bùi, thơm, béo, bổ…

Phở! Một tô phở cho buổi sáng thật lạnh lẽo, hay những ngày hè oi bức. Mùi vị hành ngò, rau thơm, nước phải thật sôi bốc nghi ngút thơm lừng.

            Này bánh cuốn , này thịt bò, này nước dùng sao nhánh mỡ.
            Ngọn rau thơm, hành củ thái trên,
            Nước mắm, hồ tiêu cùng giấm, ớt điểm thêm,
            Khói nghi ngút đưa lên thơm điếc mũi...

Phở! Ngon và tuyệt thế nên Phở lại đươc ví von như người Tình của mấy ông đã có vợ…Chẵng hạn như : “Ngán cơm thèm Phở.”Hay là :  “Sáng sáng chở Cơm đi ăn phở, trưa về chở phở đi ăn cơm…”.Thế thì tội cho phở quá. Phở lại mang chịu tiếng oan…Mà nghỉ! Những “nàng phở” ra đường bây chừ, diện đồ “mát mẻ” quá đi. Có cô da thì trắng ngần như bánh phở ngâm phooc-môn, đã thế còn khoe “bình sữa” cho mấy ông cứ nhìn mà nhớ thời “bú bình bị sặc sữa”, va cả cột điện chớ chẵng chơi…(Đang đói bụng mà không thèm phở thì bất nhẫn).Lưng quần thì trễ xuống ngắn, khoe “đường làng Khe sanh” như muốn diệt chủng cả làng toàn đàn ông… Chân dài, quần ngắn lòi rún đeo khoen…Đàn ông giống như TV đứng hình bất thình lình. Ui chu choa! Có nhiều “bánh phở” nhìn thấy thèm và ngược lại giống như phở trộn theo kiểu Hàn vì nhiều “tương đen”…Đã thế! “Phở” đươc tung lên quảng cáo, quãng bá rộng rãi, cố ý hay vô tình “ nhát” cho mấy ông nhà “mê phở”…

           Đừng than cơm ngắn, đừng mê phở dài

           Phở dài là của người ta…(Của mylife đấy)

           Cơm ngon canh ngọt mới là vợ anh…(Quảng cáo bột nêm…ọe ọe!)

                 


Phở! vẫn là phở…Cơm! vẫn là cơm. Nhược điểm của Phở là “ để nguội ăn không đươc…”

Cơm thì khác àh nhe…

Nói một hồi bỗng dưng muốn đói…Còn đây là nguyên bản bài thơ Phở của Cụ Tú :

 

                 Trong các món ăn "quân tử vị",
                 Phở là quà đáng quí trên đời.
                 Một vài xu, nào đắt đỏ mấy mươi,
                 Mà đủ vị: ngọt, bùi, thơm, béo, bổ.
                 Này bánh cuốn, này thịt bò, này nước dùng sao nhánh mỡ.
                 Ngọn rau thơm, hành củ thái trên,
                 Nước mắm, hồ tiêu cùng giấm, ớt điểm thêm,
                 Khói nghi ngút đưa lên thơm điếc mũi...
                 Như xúc động tới ruột gan bàn phổi...
                 Như giục khơi cái đói của con tì.
                 Dãu sơn hào, hải vị khôn bì,
                 Xơi một bát, thường khi chưa thích miệng.
                 Kẻ phú quí cho chí người bần tiện,
                 Hỏi ai là đã nếm chẳng ưa.
                 Thày thông, thày phán đi sớm về trưa,
                 Điểm tâm phở, ngon ơ và chắc dạ.
                 Cánh thuyền thợ, làm ăn vất vả,
                 Phở xơi no cũng đỡ nhọc nhằn.
                 Khách làng thơ, đêm thức viết văn,
                 Được bát phở cũng đỡ băn khoăn óc bí...
                 Bọn đào kép, con nhà ca kỹ,
                 Lấy phở làm đầu vị giải lao.
                 Chúng chị em sớm mận, tối đào,
                 Nhờ có phở cũng đỡ hao nhan sắc.
                 Phở là đại bổ, tốt bằng mười thuốc Bắc,
                 Quế, phụ, sâm, nhung chưa chắc đã hơn gì...
                 Phở bổ âm, dương, phế, thận, can, tì,
                 Bổ cả ngũ tạng, tứ chi, bát mạch...
                 Anh em lao động, đồng tiền không rúc rích,
                 Coi phở là món thuốc ích vô song.
                 Các bậc vương tôn, thuờng chả phượng, nem công,
                 Chưa chén phở, vẫn còn không đủ món.
                 Chớ khinh phở là đồ ăn hèn mọn.
                 Đấu xảo thành Ba-lê còn phải đón phở sang,
                 Cùng các cao lương vạn quốc phô trương,
                 Ngon lại rẻ phở thường tranh quán giải,
                 Sống trên đời, phở không ăn cũng dại,
                 Lúc xuôi tay ắt phải cúng kèm.
                 Ai ơi, nếm thử kẻo thèm...